There is no key to happiness, the door is always open.

Wednesday, October 20, 2010

Yokoso Nipon

What is Japan in your imagination?

The second largest industrialized country in the world?

This trip brought me to another part of Japan where I really wanna share with U guys :D
This note was originally written in Vietnamese with a view to sharing my Japanese experiences with my Vietnamese friends. But I think that beautiful memories of Japan should be shared with my other international friends. So I composed this note the second time, in English. I really hope this note will bring Japan somehow closer to you.

Japan in my ♥
From the first moment arriving at Narita Airport _ Tokyo to the farewell moments at Chubu Centrair Airport Nagoya, Japan never ceases to amaze me.  
For the last two weeks, my heart is filled with multiple emotions: admiration, surprise as well as a strong desire for a similar miraculous development for my beloved homeland: Vietnam in the future. The transformation of a country started from shattered remnants following World War II can never be attributed to sole luck or accident. That is the inevitable success of a nation with wisdom, creativity, accuracy and admirable discipline.

Traveling over 5000 km distances, I do not regard this program as a trip as some people might think. I felt my shoulder burdened with heavy responsibility that I need to do something as a return for this invaluable opportunity to learn and observe on this land of the rising sun during the most unforgettable two weeks of my life.  

1) Time:
In Japan, time is synonymous with honor. I could see clocks everywhere; reminding that time is not waiting for anyone. All agenda is scheduled every minute, every second with high accuracy. Just 1 minute late then you are likely to be scolded. Having participated in many conferences both at domestic and international level, I am sure only Japanese people can manage meeting time that accurately. 5 minutes for a presentation means 5 minutes sharp, no more and no less. Sometimes people think Japanese people are inflexible and mechanical but have they ever wondered why a country can transform into the second largest industrialized country in the world after only 3 decades given no natural resources and constant natural disasters all year around?

2) The elderly in Japan:
I have heard of the old generation in Japan, but what I experience did not stop awing me. Most people who teach us are old men who are over 70 or 80 years old but they still live very healthily. They work very hard for the society and communities by doing fishing, boating, and farming. They are also very happy with their lives.
I wish I could live my life in the future like that.

3) Japanese Food:
I had opportunities to try Japanese food with my best Japanese friend: Akiko in the U.S. before. But the feeling of having Japanese food cooked by the Japanese in Japan is really beyond description. Japanese cuisine is well-presented as we all know, but their food is too cold and tasteless in comparison with Vietnamese hot food with different spices. Plus, Japanese people love to eat sashimi: which is a kind of raw fish and raw meat. Honestly, it is not my type.

 4) The creativity of the Japanese:
One important part of this program is related with reeds which are grown popularly over Lake Biwa. Reeds used to bring economic benefits for Japan, but under the pressure of cheap Chinese reeds, they have lost value. But people here still try to make the most of what they can. They make curtains, cakes and even Galeto ice cream from reeds that I really enjoy after my lunch.

5) Japanese bidets:
Japanese bidets are truly impressive.  It is warmed up when you sit on, then automatically washes for you. 
You always feeclean and happy there.

6) Japanese agriculture:
Before my trip, I imagine Japan as an industrial country. I think Japan looks like Singapore or New York with skyscrapers, factories and companies springing up everywhere but reality turns out totally different.   

I feel very blessed because I was taken to places not for typical tourists. Therefore, I have better chances to explore the culture and experience so many things that typical tourists can never imagine.

I enjoyed watching the rice paddies, corn and grapes in Japan. Japan is not a big country and I could not see the fields stretching to the horizon as in America. Their fields are very similar to Vietnam. Only one thing is different: In my country, farmers work very hard on the field with the buffalo but here I do not see Shin-ji san working hard at all. All are done by machines. A question keeps arising in my mind: Why does a 2nd industrial country in the world can still live on agriculture but a 2nd largest rice exporter cannot live by agriculture and have to set a target of being an industrialized country by 2020?

7) Visions of the Japanese:
I visited the Whole Earth Nature School School_an environmental school for children and adult- which was been established in 1980s, and listened to the Lake Hazayaki Restoration project which was started 10 years ago with a vision for more than 20 years.

The vision of the Japanese is indeed admirable. I deeply understand the meaning of a Native American proverb: "We do not inherit our world from our forefathers. We are just borrowing from our children.”

8) Peaceful and serene days:
I find myself so lucky because I did not go to Tokyo but suburban and rural areas of Japan. For all my life, I will never forget this peaceful Sunday afternoon in the suburbs of Nagoya. I walked alone around Anjo. I really felt calmness and peace in my soul just listen to the birds chirping and watching the kids playing in the park nearby. I did not take any pictures, because I want to keep and treasure these images forever in my own mind: A beautiful and peaceful Japan of my heart.

9) A leader in science and technology:
The visit to the headquarters of Denso Corporation really opens my mind. Eye-witnessing technological products of the world leaders in the industry of automobiles parts production totally awed me about Japanese intellectuals.  

10) The coexistence between man and nature:
This is really the most important thing in my trip. In the Yuno village where I was hosted for 1 night I heard a story of Shin-ji san, a 80-year-old man who is working every day to preserve and protect fresh water sources. They coexist peacefully at the foot of sacred Mount Fuji.

At Lake Biwa, we drink water directly from the depth of 50 meter. We conducted various experiments to check the purity of the water. Lake Biwa water is even more pure than tap water which includes chlorine compared with completely natural water from Lake Biwa)

I will never be able to forget the visit to the village Harie Shozu-no-Sato next to Lake Biwa. We learned about the Kabata model in which water flows directly from Lake Biwa. People here use the Lake Biwa water for daily use: drinking and cooking. They regard Lake Biwa as their blood vessels which should be protected and worshipped. Therefore, they will go to any lengths to protect this “vessel”.   

 That was the lesson of CSR (Corporate Social Responsibilities) of DENSO Corporation. I saw models of waste treatment and Social Responsibilities of Denso Corporation. I also took part in clean-up activities around DENSO Headquarters and I deeply understand more that Japanese people do not live for themselves but for their descendants later.

When I finished writing these lines, it is already 2 A.M. 4 days has passed since I returned from Japan; I still miss Japan so much. I remember my warm Futon, remember the serenity, and peacefulness of Japanese nature.

From dreams of a child about magical pockets of Doraemon, Japan is not only my imagination any more. I always feel lucky and thankful for opportunities to travel around and broaden my horizons.

Lessons I learned during my time in Japan definitely helped me a lot to in my life-long struggle to fulfill the ultimate goal of my life.  

♫ There are too many things I haven't done.
Too many sunsets I haven't seen.
Too many places I haven't been to.
Too many people I haven't met.
You can't waste the day wishing it'd slow down ♫


On my pursuit of an evergreen IVY. 

It is difficult to say what is impossible, for the dream of yesterday is the hope of todayand the reality of tomorrow. --Robert H. Goddard Franklin

"Act! Don’t say that you are going to act. You, who have the abilty and opportunity, are responsible for those who don’t have it!

We cannot do great things on this Earth, only small things with great love_Mother Terasa

Suddenly I remember the lessons at Denso Corporation. I memorize every sentence, every word: "When there is a mountain in front of you, you still need to climb and then you see the bright future. Even if it is as high as Mt. Fuji or Mount Everest, We still have to climb it. “LIFE IS A CLIMB and We all Need to be brave mountaineers in this life-long conquest!

Details about the programs can be found on: 

Last word I wanna say: Japan is such an amazing place blessed with such beautiful nature and rich culture that no words and pictures can describe nor capture.

If you have chances, Japan is a must-see destination. You really gotta visit Japan at least once in your life.
Yosoko Nippon_Welcome to Japan. 





Từ giờ phút đầu tiên đặt chân đến sân bay Narita_thủ đô Tokyo đến những phút chia tay tại sân bay Chubu Centrair_Nagoya thì nước Nhật chưa bao giờ ngừng đưa mình từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, từ sự thán phục này đến sự thán phục khác và 1 sự ghen tị cũng như một mong muốn, khát khao không hề nhỏ về 1 sự phát triển thần kỳ cho Việt Nam. Sự chuyển mình của 1 đất nước kiệt quệ và lụy tàn sau chiến tranh thế giới thứ II không phải là 1 điều ngẫu nhiên hay may mắn từ những món bảo bối trong túi thần của mèo máy Đô-rê-mon. Đó là kết quả tất yếu của 1 dân tộc với trí tuệ, sự sáng tạo, tính chính xác và kỷ luật đáng khâm phục.
Có ai đã từng nói với tôi rằng, người Việt Nam nếu là 1 cá thể thì không hề thua kém 1 dân tộc nào cả. Tự bản thân mình cũng chẳng thấy quá kém cạnh khi đứng cạnh 1 anh bạn người Mỹ hay Nhật cả, nhưng người Nhật khi họ được đặt cạnh nhau thì sức mạnh trở nên phi thường, còn người Việt Nam chúng ta thì…
Vượt quãng đường hơn 5000 km đến đây không phải là cho 1 chuyến du lịch như nhiều người nghĩ mà tự cảm thấy mang nặng trách nhiệm khi quay về làm 1 điều gì đó, từ những điều đã học và đã quan sát trong suốt 2 tuần trên đất nước mặt trời mọc này.
1) Thời gian:
Ở nước Nhật này, thời gian được ví với danh dự. Ta có thể nhìn thấy đồng hồ ở khắp mọi nơi, như để nhắc nhở mọi người rằng thời gian không hề chờ đợi bất cứ ai. Tất cả đều được lên kế hoạch từng phút, từng giây với độ chính xác cao độ. Chỉ cần đến trễ dù chỉ 1 phút thì cũng kể coi như lên thớt. Đã từng tham gia không ít hội thảo do cả người Việt Nam cũng như quốc tế tổ chức, nhưng thực sự chỉ có người Nhật mới có thể quản lý thời gian 1 cuộc họp chính xác đến như vậy. Đã cho 5 phút thuyết trình là chỉ 5 phút, không hơn và không kém. Nhiều lúc nghĩ sao người Nhật lại phải khổ như vậy, nhưng nghĩ đi rồi lại nghĩ lại, có phải vì vậy mà 1 đất nước không 1 chút tài nguyên nào quanh năm động đất liên miên lại có thể trở thành nền công nghiệp đứng thứ 2 thế giới?
2) Người già Nhật Bản:
Đã từng nghe nói về thế hệ những người già tuổi ở Nhật Bản nhưng khi đến đây thì tôi quả thực cũng không khỏi bất ngờ. Hầu hết những người dạy cho chúng tôi đều là các ông lão đã ngoài 70, 80 tuổi nhưng họ vẫn sống rất nhanh nhẹn và làm nhiều việc có ích cho xã hôi và cộng đồng như đánh cá , chèo thuyền, làm ruộng. Và họ cũng rất khỏe mạnh và dẻo dai nữa.
Tôi cũng chỉ mong khi về già cũng được sống những tháng ngày như thế
3) Đồ ăn Nhật:
Thật sự trước khi đi cứ nghĩ rắng 14 ngày được ăn đồ ăn Nhật liên tục thì khác gì lên thiên đường, nhưng thực tế thi không như vậy. Không phải là mình chưa từng được ăn đồ Nhật bao giờ, vì mình đã từng ăn sushi và mỳ udon với Akiko những ngày bên Mỹ, nhưng đồ ăn Nhật chính hiệu do người Nhật nấu trên chính đất Nhật này thì thật sự không phải là thiên đường như tưởng tượng. Món ăn do người Nhật trình bày mang tính thẩm mỹ rất cao. Thông thường đồ ăn sẽ có đủ các vị đắng chua cay mặn ngọt trong đó. Tuy nhiên món ăn của họ quá lạnh và nhạt so với người Việt Nam quen ăn đồ nóng và nhiều loại gia vị khác nhau. Lại thêm nữa là dân Nhật thích ăn thịt sống, mà cái món này cố nữa chứ cố mãi cũng không thể nuốt trôi. Thế là đổ hết vào nồi lẩu ăn chín như đồ Việt Nam. Haiz, đúng là sướng mà không biết đường sướng :’(
4) Tính sáng tạo của người Nhật:
1 trong những nội dung của khóa học lần này liên quan đến cây sậy được trồng phổ biến trên hồ Biwa. Đã từng 1 thời là loại cây mang lại lợi ích kinh tế số 1 cho NB, nhưng trước sức ép của sậy giá rẻ TQ mà chúng đã bị thất thế. Tuy nhiên người dân ở đây vẫn tận dụng tối đa những gì có thể tận dụng được từ những cây sậy. Họ làm rèm, làm đuốc, làm bánh và thậm chí là kem Galeto từ cây sậy mà tôi được thưởng thức sau bữa ăn. Quả thật, không có 1 phần nào của cây sậy mà họ bỏ đi. Tôi nhớ lúc học cách buộc sậy làm đuốc, chị Hằng nói với tôi rằng: Phải sang tận Nhật chỉ học cách buộc dây, lòng cảm thấy xấu hổ khôn tả.
5) Toa lét:
Kể ra cũng thật buồn cười nhưng toa lét của người Nhật thật sự là rất ấn tượng. Ngồi vào là cái bệ nó ấm lên, rồi nó tự động rửa cho mình. Lúc nào vào cũng có cảm giác sạch sẽ và vui vẻ chứ không phải bịt mũi mà cố gắng chạy cho nhanh đi ra.
Đến toa lét ở nước Mỹ cũng không được như vậy…
6) Nền nông nghiệp Nhật Bản:
Trước khi đến Nhật, hình dung của tôi về nước Nhật là 1 đất nước công nghiệp. Tôi nghĩ Nhật Bản chắc hẳn cũng giống như Singapore hay New York, toàn nhà cao tầng, nhà máy, xí nghiệp, nhưng thực tế không phải như vậy. Hay là vì tôi được đưa đến 1 vùng: “middle of nowhere” nhỉ? Hahaha, đùa chút thôi. Được đưa đến những nơi không theo kiểu khách du lịch mà theo kiểu khám phá văn hóa như thế này mới thích và học hỏi, chiêm nghiệm được nhiều điều.
Tôi rất thích ngắm nhìn những cánh đồng lúa, ngô và nho của Nhật Bản. Nhật Bản không rộng nên không thể nhìn thấy cảnh những cánh đồng bất tận đến tận đường chân trời như Mỹ được. Cánh đồng của họ rất giống với Việt Nam. Chỉ có điều là nếu như ở Việt Nam, người nông dân làm quần quật vất vả trên đồng với con trâu thì ở đây tôi chẳng thấy Shin-ji san vất vả trên đồng tẹo nào. Tất cả đều được làm bằng máy móc hết cả mà.
Lòng tôi băn khoăn mãi: Tại sao 1 đất nước công nghiệp đứng thứ 2 thế giới vẫn có thể sống dựa vào nông nghiệp mà 1 đất nước nông nghiệp xuất khẩu gạo thứ 2 trên thế giới không thể sống bằng nông nghiệp và nhất định phải công nghiệp hóa vào năm 2020?
7) Tầm nhìn của người Nhật:
Đến thăm trường Whole Earth Nature School_là trường học giáo dục về môi trường cho các em nhỏ và người lớn được thành lập từ những năm 1980, và lắng nghe dự án cải tạo hồ Hazayaki khởi động từ cách đây 10 năm với tầm nhìn hơn 20 năm cho con cháu của họ mới thấy khâm phục tầm nhìn xa của người Nhật và càng thấm thía hơn 1 điều: “ Chúng ta không thừa hưởng tương lai từ ông cha ta mà chỉ là đang vay mượn con cháu chúng ta mà thôi”.
8) Những tháng ngày yên bình:
Càng nghĩ tôi thấy mình cũng may vì không đến Tokyo mà đến những vùng ngoại ô và nông thôn của Nhật Bản. Có lẽ cả cuộc đời này tôi sẽ không bao giờ quên buổi chiều tà chủ nhật ở ngoại ô thành phố Nagoya. Tôi đi bộ 1 mình qua những con đường quanh Anjo. Không gian, yên tĩnh, vắng lặng đến thanh bình. Chỉ nghe quanh mình tiếng chim hót và những đứa trẻ đang chơi đùa trong công viên gần đó. Tôi đã không chụp lại bức hình nào, vì tôi muốn giữ mãi những hình ảnh đó trong tâm trí của riêng mình. Một hình ảnh về nước Nhật tươi đẹp và bình yên trong lòng tôi.
9) Người Nhật
Người Nhật chính xác, khoa học, và kỷ luật. Nói 1 cách dễ nghe thì là như vậy, còn nói 1 cách khỏ nghe thì là khó tính và máy móc. Quả thật những ngày đến thăm tập đoàn sản xuất DENSO, được chứng kiến cách làm việc của những người Nhật trong 1 phân xưởng sản xuất mới hình dung được hết. Quả thật ở 1 đất nước tưởng như không thiếu gì về vật chất này mà tỉ lệ tử tự là cao nhất thế giới mới hiểu sức ép khủng khiếp trong xã hội NB. Sự thực là cái gì cũng có 2 mặt của nó.
Thêm 1 điều không thể “mê” nổi về người NB là việc đến Nhật mà không nói được tiếng Nhật thì quả thực không khác gì là câm, mù điếc. Ngoại trừ những người hướng dẫn trong đoàn ta thì không có người dân nào nói tiếng Anh cả, dù chỉ là những câu đơn giản nhất. Liệu nếu NB bỏ chính sách “ bế quan tỏa cảng” này thì họ sẽ tiến lên hay tiến lùi? NB có lẽ là 1 trong số ít ỏi những nước mà người TQ không thể trụ lại, hay có muốn cũng chẳng trụ nổi vì người Nhật vốn không “welcome” lắm những yếu tố ngoại quốc trong nước của họ. Có lẽ vì vậy so với Mỹ, châu Âu hay những nước phát triển khác thì tỷ lệ dân di cư vào Nhật là thấp nhất.
Ấn tượng nữa về người Nhật là họ rất khinh thường các dân tộc khác. Dù gì người Nhật cũng là kẻ đi xâm lược nên họ cũng chẳng tỏ ra tôn trọng gì với cả dân HQ, TQ cũng như ĐNA. Dù họ không nói ra thì mình cũng có thể đoán ra được. Người ta như thế thì mình phải cố gắng mà cho họ không thể khinh được thôi. Đời cha ông, đời mình bì khinh chứ đến đời con cháu cũng chấp nhận như vậy thì sao có thể được đúng không?
10) ODA của Nhật:
1 sự quan sát cũng không hẳn là ngoài lề lắm. Chắc hẳn mọi người Việt Nam đều biết viện trợ không hoàn lại của chính phủ Nhật Bản vào Việt Nam luôn năm trong top dẫn đầu. Chính phủ Nhật Bản vừa ký kết sẽ cung cấp cho Việt Nam 25,822 tỷ yên vốn vay hỗ trợ phát triển (ODA) đợt 2 tài khóa 2009, kết thúc vào ngày 31/3/2010. Khoản vốn vay lần này đã đưa tổng cam kết ODA của Nhật Bản dành cho Việt Nam trong tài khóa 2009 lên con số 145,613 tỷ yên - cao nhất từ trước đến nay. So với tổng GDP ( PPP) của Nhật là $5.068 nghìn tỉ thì con số này thật sự là chẳng thấm tháp vào đâu nhưng nếu so 240,364 tỷ USD GDP của Việt Nam thì con số này thật sự là rất đáng kể.
Lúc đên thăm dự án cải tạo hồ Hazayaki nghe câu chuyện về 1 người đàn ông chờ kinh phí từ chính phủ hơn 10 năm nhưng vẫn chưa được mới thấy nước Nhật cũng có những vấn đề của riêng họ và cần đến sự giải quyết. Phải chăng người Việt Nam chúng ta nên có trách nhiệm hơn trước những đồng tiền viện trợ này? Dù biết sự thực đằng sau ODA này là 1 chiến lược của Nhật Bản được xây dựng cùng với việc phải tuân thủ hiệp ước San Francisco 1951, theo đó Nhật phải bồi thường chiến tranh cho một số nước châu Á, trong đó bao gồm cả Việt Nam.
11) 1 đất nước dẫn đầu về khoa học công nghệ:
Chuyến đi thăm đến trụ sở của tập đoàn DENSO thực sự mở mang đầu óc tôi rất nhiều. Được chứng kiến những sản phẩm công nghệ hàng đầu của tập đoàn sản xuất phụ tùng linh kiện ô tô lớn nhất thế giới mới hình dung được hết trí tuệ con người Nhật Bản.
12) Sự hòa hợp giữa con người và thiên nhiên:
Đây thực sự là điều quan trọng nhất trong chuyến đi của mình và cũng để khẳng đinh rằng mình không đi Nhật để chơi như mọi người nghĩ. Chương trình mình tham gia tại Nhật Bản là 1 chương trình hành động về môi trường. Nói cách khác là được sang nước bạn học hỏi để xây dựng 1 dự án về môi trường. Trách nhiệm đặt trên vai là thực sự không hề nhỏ chút nào chứ không phải chỉ có chơi và enjoy đâu ạ.
Những bức ảnh của mình cũng đã phần nào thể hiện và giúp mọi người có được những hình dung nhất định về thiên nhiên và con người Nhật Bản. Ở ngôi làng Yuno nơi mình ở lại 1 đêm đã được nghe Shin-ji san, 1 cụ già ngoài 80 tuổi vẫn hàng ngày lên núi để giữ gìn và bảo về nguồn nước trong lành. Họ sống thanh bình dưới chân núi Phú Sỹ linh thiêng.
Đó cũng là hồ Biwa nơi chúng tôi đã uống trực tiếp nước hồ dưới độ sâu 50m. Chúng tôi tiến hành đo độ trong của nước hồ thì nước hồ Biwa thậm chí còn sạch hơn nước máy đun sôi ( do nước máy đã qua khử trùng Clo, còn nước hồ Biwa là hoàn toàn là tự nhiên).
Có lẽ không thể nào quên là chuyến thăm đến ngôi làng Harie Shozu-no-Sato bên cạnh hồ Biwa. Chúng tôi được tận mắt chứng kiến mô hình Kabata. Mô hình đưa nước trực tiếp từ lòng hồ Biwa. Người dân ở đấy dùng nước hồ Biwa để uống, để ăn và để sống nên họ coi hồ Biwa như mạch máu của mình cần được bảo vệ và nâng niu. Nghĩ lại thật buồn khi mà ở mình thì người dân hàng ngày cam chịu với cảnh sống với những cái hồ mà do chính sự vô ý thức của họ mà trở nên càng ngày ô nhiễm.
Đó cũng là bài học về CSR (Corporate Social Responsibilties)_Trách nhiệm xã hội của các doanh nghiệp của tập đoàn DENSO. Tôi được chứng kiến mô hình xử lý rác thải khoa học và đầy trách nhiệm của tập đoàn DENSO cũng như tham gia buổi làm vệ sinh môi trường xung quanh nhà máy mới thấy người Nhật họ không sống riêng cho họ mà họ làm gì cũng nghĩ đến tương lai và con cháu họ sau này…..
Khi viết xong những dòng này cũng đã gần 2h sáng. Đã 4 hôm kể từ khi trở về, tôi vẫn rất nhớ Nhật Bản. Tôi nhớ Futon ấm áp của tôi, nhớ những khung cảnh bình yên và thiên nhiên Nhật Bản vô cùng.
Những nơi tôi từng đi qua dù là Lào hay Indonesia cũng để lại cho tôi những dư âm, ấn tượng và những bài học nhưng chưa có nơi nào như Nhật Bản khiến cho tôi phải suy nghĩ nhiều đến như vậy.
Từ giấc mơ của của 1 đứa trẻ từ thời vắt mũi chưa sạch cầm cuốn truyện Đô Ra ê mon, Nhật Bản đã không còn chỉ là trong trí tưởng tượng của tôi nữa. Tôi luôn cảm thấy may mắn và biết ơn vì đã được đi đây đi đó mở mang tầm mắt của mình, nhưng sự may mắn thì không bao giờ tự có mà là do sự cố gắng và nỗ lực của mình mà nên.
Trước mắt vẫn còn rất rất nhiều việc phải làm vì mục đích cuối cùng và cao cả nhất trong cuộc đời này…..và những bài học trên đất Nhật thực sự đã giúp ích cho tôi rất rất nhiều. Đó cũng là những điều tôi muốn chia sẻ với những người bạn của tôi…

♫ There are too many things I haven't done.
Too many sunsets I haven't seen.
Too many places I haven't been to.
Too many people I haven't met.
You can't waste the day wishing it'd slow down ♫

"Act! Don’t say that you are going to act. You, who have the ability and opportunity, are responsible for those who don’t have it!

We cannot do great things on this Earth, only small things with great love_Mother Terasa

Tự dưng ngồi lại nhớ đến bài học lúc ở tập đoàn DENSO về câu nỏi của anh team leader mà mình đã chép ra để ghi nhớ từng câu, từng chữ: :" When there is a mountain in front of you, you need to climb it and you will see the bright future. Even if it is as high as Mt. Fuji or Everest, we still have to climb it". LIFE IS A CLIMB. and We all need to be barve mountaineers in this life-long conquest!